Scroll to Top
Ngày đầu làm dâu của gái đoảng
1117 views

Quan hệ me chong nang dau từ trước đến nay đã nhiều người nói đến, từ phụ nữ đảm đang đến không đảm đang đều sợ và có phần dè dặt. Cùng đọc tâm sự của 1 bạn gái gửi đên cho Meyeucon về tâm sự làm dâu của mình- cô nàng tự nhận là gái “đoảng” rất thú vi đúng không? Cùng đọc nhé!

Trong đầu mình gõ mõ niệm thần chú “Không bị trả về nơi sản xuất. Không bị trả về nơi sản xuất”

“Làm dâu khó lắm

Phải đâu chuyện đùa

Nếu không dậy sớm

Mẹ chồng lườm luôn”.

Nằm lòng bốn câu thơ chế này nên đêm qua mình hẹn báo thức 5h sáng dậy chuẩn bị cơm nước với mẹ chồng gọi là dâu mới ghi điểm. 5h đồng hồ kêu mình bật dậy tự tin sải bước tìm chổi quét nhà thì *đùng đoàng* sét nổ bên tai. Cả nhà đang mỗi người mỗi việc chuẩn bị ra đồng gặt lúa. Mất điểm tập 1. Xấu hổ mình đứng đực một chỗ mặt ngơ ngác như con chó lác, chân tay thừa thãi không biết làm gì vì nhà đã sạch, cơm thì xong xuôi.

Trong bữa cơm sáng mình xung phong xin ra đồng làm để ghi điểm đã mất thì bố mẹ chồng bảo mới cưới hôm qua còn mệt nên được đặt cách ở nhà cơm nước. Mẹ dắt tay mình ra chuồng gà chỉ thẳng mặt con gà to nhất trong chuồng bảo mình giết thịt làm cơm trưa. Mình vâng vâng dạ dạ. Cả nhà ra đồng từ tờ mờ sáng. Thấy vẫn sớm mình vào ngủ bù một lúc rồi dậy dọn dẹp vậy. Thế mà vừa chợp mắt đã 10h. Tá hỏa ra chuồng gà, trong chuồng tối om mắt nhắm mắt mở bắt một con to nhất theo cảm giác sờ nắn . Mẹ chồng chơi khăm mình chắc. Từ bé đến giờ đã giết gà đâu. Chợ thì xa sao đem đi cho người ta giết được. Hú hồn thấy bác hàng xóm đi qua đành mặt dày nhờ cắt tiết hộ mặc cho ngày mai cả làng sẽ kháo tin “Ối dâu nhà bà X đến con gà còn không cắt tiết được thì làm được trò chống gì. Vứt. Vứt”.

Bạn có dám khẳng định sức khỏe sinh sản của mình là tốt nhất. Hãy khám phá

Hì hục làm gà. Quyết định trổ tài món “gà xào xả ớt” cho cả nhà lác mắt mà khen dâu đảm. Nói là làm luôn. Xắn tay hung hổ vào bếp nhóm củi. Chao ơi là khó. Nếu có huy chương vàng tại đây thì mình cũng quyết trao cho bộ môn nhóm củi mất. Hai mắt cay xè vì khói. Thổi đến phồng mang trợn mắt. Đốt đến nửa gánh rơm, cả thúng trấu củi mới chịu cháy lên. Mừng quýnh nấu nấu nướng nướng. Chồng với bố mẹ chồng về cũng là lúc bế mạc nồi canh.

Chồng chạy luôn vào bếp thấy bộ dạng của mình chồng bị đứng hình mặc niệm một phút rồi phá lên cười. Mình cũng tự mường tượng ra được cái bộ dạng của mình nó thê thảm thế nào. Cái câu thơ ” Trên đầu những rác cùng rơm- Chồng yêu chồng bảo hoa thơm trong nhà” của cái lão nào sáng tác sao mà đúng kì lạ. Bố chồng nhìn nói”nấu bữa cơm mà như đi đánh trận thế này hẳn là cơm ngon đây”.

Nghe mà ấm áp hết cả lòng mề. Mình săm săm đi dọn cơm. Trông mọi thứ đều hoàn hảo . Mâm cơm phải nói là màu sắc cực kì. Rau luộc quá tay thêm đậy vung nên có màu vàng sang trọng, gà xào xả ớt màu sắc bắt mắt hơn khi điểm xuyết bụi tro. Gà luộc càng đẹp hơn khi có màu đo đỏ của máu vì chưa chín chảy ra. Bát canh cá cà chua mà chỉ một màu trắng ởn trong như nước lã nổi bật hơn cả là con cá nát bét sống chả phải mà chín cũng chả đúng. Bố mẹ chồng và chồng nhìn với ánh mắt hoảng hốt lo lắng nuốt nước bọt cái ực. Mình nghĩ là đói lắm đây nên giục mọi người ăn kẻo đói. Chồng mình mới nhắc “Vợ ơi thế cơm đâu”. Mình lật đật đi lấy nồi cơm rồi khởi sướng:

“Cơm đây cơm đây. Giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rồi. Ngồi xơi thôi. Ngồi xơi thôi”.

Mẹ chồng mở nồi cơm ra xới lên hỏi:

“Con lấy gạo ở đâu thế? sao gạo nát thế nhỉ!”

“Con lấy ở cái bao to đùng trong góc nhà ý mẹ. Con cũng thấy gạo nát thật nhưng cứ nghĩ nhà mình dạo này thích mốt ăn cơm tấm cơ”.

ngay-dau-lam-dau-cua-gai-doang

Nghe đến đây mẹ chồng rơi luôn cái muôi xới cơm. Thở dài phát biểu giọng kiểu bất lực:

“Đấy là gạo nát để nấu cho lợn mà. Thùng gạo ăn ngay bên cạnh đấy”

Mình trợn tròn mắt sợ sệt. Hoảng sợ thực sự vì nấu nhầm cơm lợn. cả nhà đi làm đói không có cơm ăn. Mình cúi gằm mặt. Chồng thấy thế cười hề hề bênh:

“Thôi em đi nấu lại cơm đi trong lúc chờ đợi cơm chín cả nhà ăn thức ăn chống chọi với nạn đói đã”

Nói xong chồng gắp miếng thịt gà cho vào mồm rồi vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói:

“Vợ ơi sao gà dai ngoanh ngoách thế”. Rồi quay qua mẹ chồng ngắn nhủ ” Gà già thì phải mẹ ạ”.

Mẹ chồng gắp miếng thủ lên quan sát nói:

– Con giết con gà mái nào đây. Mẹ dặn con giết con gà trống cơ mà.

Mình vội vã:

– Dạ con bắt con trong chuồng mẹ chỉ mà.

Mẹ chồng phi như bay xuống chuồng gà mình lật đật theo sau. Vừa đến nơi mẹ chồng nhìn thấy ổ trứng trơ trọi hét:

– Con gà mái ấp trứng đâu? đâu rồi? nó đâu rồi? Đừng bảo chị giết con gà mái ấy nhá.

Mình run lập cập. Nuốt nước bọt không trôi. Hẳn là nó bị lên chảo rồi. Con gà chết oan ức cộng thêm tiếng hét của mẹ làm mồ hôi mình túa ra như tắm.

Mẹ chồng nhìn thái độ của mình hiểu là “gà mất trứng đơn côi” liền than:

– ôi giời ơi là giời. Dặn đến như thế rồi. Con gà ấp trứng của tôi chị giết rồi còn đâu. Chị tính sao đây. Giờ chị vào đấy mà ấp thay nó. Làm gì cũng không nên hồn. Dâu ơi là dâu.

Mẹ chồng than giỏi thật. Bài bản như kiểu bài chửi có giai điệu ấy. Hồi trẻ không biết có đi khóc thuê đám ma quẩy cho đám cưới không nhỉ. Nghĩ thế cười cái thì mẹ chồng bắt được. Vứt lại cái lườm sắc nhọn rồi bỏ vào nhà.

Bữa cơm tưởng chừng vui vẻ thì lại mang không khí u ám đáng sợ. Món nào cũng bị mẹ chồng chê. Ăn xong mình lủi thủi bê bát đi rửa. Vừa bước chân ra giếng trượt đúng cái vỏ chuối bố chồng vừa ăn ném ra. Ngã ê hết cả mông. Bát đũa tứ lung tung liểng xiểng mỗi chỗ vài mảnh. Cả nhà hốt hoảng chạy ra đỡ mình dậy. Mình không quên lén lút nhìn sang thấy mẹ chồng lắc đầu ngao ngán. Trong đầu mình gõ mõ niệm thần chú “Không bị trả về nơi sản xuất. Không bị trả về nơi sản xuất”